Mỵ Châu hỏi chuyện.
“Những thứ biến hóa khôn lường, thì chúng có cấu trúc không nhỉ?”
“Thứ gì cơ?”
“Ví dụ như tình yêu..”
“Có thể chứ..”
“Thế thì còn gì là không lường nhỉ? Cụ Hinh nói thế nào í?”
“Đa phần các cá thể loài người đều ‘tự yêu mình‘, đó là cấu trúc ‘phản thân‘.
Nhiều đôi quấn quít nhau, đến nguy cơ không còn biết ai trên đời này nữa kể cả chính bản thân họ, ‘yêu vòng qua nhau không dứt‘, gọi là cấu trúc ‘qua ảnh‘.
Nhiều người luôn luôn ‘yêu người khác cơ‘, vì chóng chán bất kì ai, gọi là cấu trúc ‘chuỗi‘.
Một số người ‘không thể yêu ai‘, kể cả bản thân họ, gọi là cấu trúc ‘ngõ cụt‘.”
Mỵ Châu tủm tỉm “Cụ Hinh đừng thuộc loại cấu trúc cuối cùng đó nghen”.